Uncategorized

H-3

  • translator : Đào Đào
  • beta : Sera

Chương 3: ngày thứ 2

Ghi chú của tác giả:

CẢNH BÁO: có chi tiết máu me!

Mùi thịt nướng dường như lan tỏa khắp tòa nhà, mặc dù họ đang chiếm dụng sân thượng – như một phép màu, bởi thường ngày nếu không có ai đó mở tiệc thì cũng có người chiếm mất, hai cậu trai đều bất ngờ khi quản lí tòa nhà nói trên này vẫn đang trống. Lần đầu Sangwoo bước lên sân thượng và cũng là lần đầu tiên cậu thấy Jaeyoung thật sự phấn khích vì điều gì đó, như thể nó thực sự là một cơ hội hiếm thấy trong khi thực chất nó chỉ là… một bữa ăn với bố mẹ cậu.

Cậu giữ cái ý nghĩ đó cho riêng mình và không cho phép bản thân thắc mắc thêm nữa, ít nhất thì vẫn có người đang vui vẻ ở kia. Sangwoo thoáng thấy Jaeyoung rót đồ uống cho bố mình và ông ấy mỉm cười nhận lấy, trong khi mẹ cậu bỏ thịt lên vỉ nướng và bày hàng tá thức ăn từ quê lên bàn.

— Con yêu, con có thể đi lấy vài cái đĩa không? Lúc nãy mẹ quên mất.— Mẹ Sangwoo hỏi, sau khi gật đầu cậu đứng lên và đi vào căn hộ của Jaeyoung – người vẫn ngồi say mê trò chuyện. 

Cậu trở nên bối rối khi bước vào căn phòng, ánh mắt cậu liếc qua phòng khách, lạ thật đấy, cậu tự hỏi bức ảnh của Jaeyoung và bạn anh ấy đã bị tháo xuống lúc nào. Chà, đúng là Sonic[1]!

[1] Sonic : nhân vật game, truyện tranh, hoạt hình, …, có biệt danh ‘Siêu nhím nhanh nhất thế giới’. Ở đây ý chỉ tốc độ JaeYoung nhanh như Sonic.

— Đĩa… đĩa. — cậu lẩm bẩm trong khi bước tới bếp, mở những ngăn tủ gỗ phía trên bồn rửa bát và tủ lạnh ra, nhưng chẳng thấy đĩa đâu. Có ly thủy tinh, ngũ cốc, sữa, nhưng không có cái đĩa nào.

Sangwoo nhón lên để chạm vào cái ngăn tủ phía trên tủ lạnh – điều dường như không thể bởi nó ở quá cao, nhưng cậu càng lo lắng hơn khi nhận ra lúc rút tay về, cậu vô tình va vào một chiếc ly rượu vang và trước cả khi cậu có thể chộp lấy nó, chiếc ly rơi xuống sàn và cắt một vết vào lòng bàn tay cậu, khiến cho máu chảy xuống những mảnh thủy tinh vỡ.

Sangwoo cố giữ cho hơi thở không trở nên hỗn loạn, cậu nhắm mắt lại và dường như không còn tỉnh táo, cậu khom người xuống với ý định sẽ mở mắt chỉ khi cậu sẵn sàng thu dọn những mảnh vỡ.

— Sangwoo? Anh nghe tiếng gì đó vỡ… — Giọng Jaeyoung vang lên khi anh tiến vào nhà, sợ rằng em ấy đã tự làm đau mình.

Jaeyoung, bước từng bước từ tốn, đến gần kệ bếp nơi Sangwoo đang nép mình sau đó. 

— Này, có chuyện gì vậy em? Em có bị thương không? 

— Tôi đã làm vỡ cái ly rượu vang.

— À thì ra… Không sao đâu, nó chẳng đắt tiền chút nào!

Cậu gãi cổ, cố để tâm trạng ổn định trở lại, nhưng bàn tay run rẩy của Sangwoo cố với đến một mảnh vỡ và trước khi Jaeyoung có thể suy nghĩ điều gì, anh vội vàng nắm tay cậu, ngăn Sangwoo chạm vào những mảnh thủy tinh.

— Em sẽ làm mình đau đấy nên cứ để đó đi, nhé?

Sangwoo liếc nhìn bàn tay run lẩy bẩy của chính mình, trắng bệch đến mức cậu chẳng thể thừa nhận rằng, được nắm chặt lấy bởi bàn tay to lớn của Jaeyoung khiến cậu đứng vững hơn. Cậu khó chịu trong lúc cảm giác được lông tay dựng đứng cả lên, đem cậu tỉnh táo trở lại. Bởi cậu chẳng thể nghĩ ra bất kì sự giải thích hợp lí nào cho sự thật rằng cậu đã cho phép anh chạm vào mình một cách thân mật, khi cậu mãi chạy trốn khỏi cái chạm của người khác.

— Đừng… đừng chạm vào tôi. — Giọng Sangwoo chợt vang lên, lưỡi nếm được sự đắng ngắt chảy xuống cổ họng. “Đừng bỏ tôi ra, nắm lấy tay tôi lần nữa đi!” cậu nghĩ thầm nhưng đã quá muộn, đôi má anh thoáng ửng đỏ và thả tay cậu ra, quay đi.

— Xin lỗi, anh không để ý. À, ừm… đĩa, huh?

Jaeyoung vươn người để mở ngăn tủ kế bên ngăn chứa ly, lấy bốn cái đĩa sứ và đưa nó cho cậu trai đang nhìn xuống sàn.

— Em có thể mang đĩa ra và anh sẽ lo những thứ này. 

— Hmm, thật sự xin lỗi. 

— Không sao, cứ ra ăn đi. Hyung sẽ đến ngay! 

Im lặng là đồng ý, Sangwoo rời khỏi căn hộ với những chiếc đĩa trên tay, để lại Jaeyoung với một phản ứng duy nhất. 

— Cái quái gì thế kia? — Anh thì thầm, cúi xuống để nhặt những mảnh vỡ, bỏ chúng vào túi nhưng một vài vết máu trên đó không thể thoát khỏi tầm mắt anh và Jaeyoung lập tức nghĩ có lẽ em ấy đã bị thương bởi những mảnh thủy tinh này.

Và anh thề, anh chưa từng dọn thứ gì nhanh như vậy từ lúc sinh ra, nếu mẹ anh thấy những gì diễn ra lúc này, bà sẽ lên cơn đau tim vì quá vui mừng. À thì, Yuna có lẽ cũng thế, họ luôn cãi nhau vì mớ hỗn độn anh gây ra khi ở chỗ cô.

Mối lo lắng không kéo dài bao lâu, khi anh quay lại sân thượng thức ăn đã được dọn lên hết và thịt đã được nướng chín, nhưng ánh nhìn của anh ngay lập tức dừng trên hình bóng của Sangwoo, tìm kiếm xem có vết thương nào xuất hiện không. Anh vô thức chửi thề bởi Sangwoo đang mặc một chiếc sweatshirt xám và tay cậu đang giấu trong túi áo, anh chẳng nhìn thấy gì.

— Đây, ăn đi cháu! — Bố Sangwoo đẩy hai đĩa thức ăn phụ đến cho anh, Jaeyoung vui vẻ ăn nó, bụng anh có thể ngâm cả bài thơ đói bụng ngay bây giờ.

Buổi tối không còn ồn ào và bối rối như lúc đầu nữa, họ đã thật sự vui vẻ và ăn thật nhiều thức ăn ngon. Jaeyoung bắt gặp bản thân tự hỏi liệu mình có thể sống thế này vào một ngày nào đó không, liệu rằng anh có thể có một gia đình như Sangwoo.

Sau một vài giờ, khi thời gian nhích dần đến 11 giờ đêm, giọng mẹ Sangwoo vang lên:

— Bố mẹ sẽ trở vào bây giờ, nhé? — Chẳng bất ngờ gì, gò má bà ửng lên bởi tác dụng của cồn và chồng bà đã mệt lả sau chuyến đi, hai người gật đầu và nhìn theo bóng họ rời đi sau khi nói chúc ngủ ngon. 

Để hai người họ lại một mình. Ồ, anh đã không nghĩ tới điều này.

— A!

 Cậu trai thì thầm, rút tay ra khỏi túi áo, nhắc nhở anh điều gì đã xảy ra.

— Sangwoo à, đau không em? — Ánh nhìn của Sangwoo đã nói lên tất cả. 

Nhưng cậu lại phủ nhận, Jaeyoung thở dài.

— Cho anh xem được không, làm ơn? Đây, anh mang băng cá nhân cho em này. 

Anh lấy chiếc băng cá nhân ra cho Sangwoo xem anh thật lòng thế nào, Sangwoo bật cười. Được rồi, hãy để trái tim cậu thôi loạn hết lên nào.

— Hyung… Băng cá nhân Hello Kitty á? 

— Sao? Anh chỉ có mỗi cái này ở nhà thôi đấy! Này, nhóc con, sang đây để anh băng vào nào. 

Khi Sangwoo ngồi xuống cạnh anh, chẳng có gì thay đổi mấy, cậu chỉ nhích gần lại một tẹo, nhưng nó đã là một bước tiến lớn với cậu. Với trái tim loạn nhịp, cậu nghe thấy giọng Jaeyoung vang lên lần nữa:

— Anh làm nhé?

Anh ấy đang chờ một sự đồng ý…?

— Này, Sangwoo à, anh chạm vào em một lát thôi được không?

Cậu gật đầu, nhưng dường như điều đó là không đủ.

— Nói anh nghe, làm ơn. 

— Vâng, hyung. Cứ chạm vào em đi ạ. 

Và anh làm, để băng cá nhân che đi vết cắt không sâu lắm nơi lòng bàn tay Sangwoo – người chẳng hề ngần ngại khi anh ấn lên lòng bàn tay mình, giữ cho mắt họ nhìn vào nhau bởi anh sợ sẽ thấy được sự đau đớn nào trong mắt cậu. 

Cậu đã không như thế; và Sangwoo chẳng còn từ nào để diễn tả rằng, chính cậu, chủ động, đan tay họ vào nhau. Họ chẳng rời tay nhau một lúc lâu, màn đêm đã nhường chỗ cho buổi sớm se lạnh khi họ bắt gặp ánh mắt quen thuộc nơi đối phương.

Cậu say rồi. Hoàn toàn đắm chìm.

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment