Uncategorized

H-4

  • translator: Đào Đào
  • beta: Sera

Chương 4: ngày thứ 3

Ồ.

Một tiếng thở dài bật ra từ đôi môi nứt nẻ vì cái lạnh khi ngủ trên sân thượng, nhưng điều duy nhất làm anh không vui là khi xoay người sang mà không thấy Sangwoo – người đã ở đó vài giờ trước. Tĩnh lặng, chỉ có lòng bàn tay họ khẽ khàng chạm vào nhau như thể họ chẳng biết đường nào quay về ngoài việc ẩn mình vào mớ rối ren này.

Em ấy đã đi rồi.

Jaeyoung nhắm mắt từ chối thức dậy, từ chối quay về nhà – điều anh muốn dối gạt hay giấu đi, nhưng sự hiện diện của bố mẹ cậu trai đã làm chứng mất ngủ của cậu trở nên nghiêm trọng. Anh chỉ muốn thả mình trên chiếc giường êm ái và ở đó cả ngày.

Nhưng đến lúc xuống nhà rồi, anh định thần lại khi vài giọt mưa rơi trên trán, anh uể oải đứng dậy với mái tóc rối bời, điều anh để ý đầu tiên là sân thượng đã được dọn dẹp.

— Chào cháu buổi sáng! — Người phụ nữ đang sắp xếp khăn trải giường chào anh, gấp khăn trải lại, và đặt chúng trên tay ghế.

Ánh mắt của Jaeyoung nhìn về phía tấm đệm hơi đã được làm xẹp xuống bởi người đàn ông khiến anh muốn bật cười. Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng vô lễ vì đã khó chịu bởi cái suy nghĩ rằng có lẽ họ đã chiếm giường của anh, và họ đang ở đó, thu dọn chiếc nệm hơi. 

— Ồ, chào bác buổi sáng. Bác à, bác có thấy Sangwoo ở đâu không ạ?

— Nó đi từ sớm rồi, nói là có việc gì đó phải làm ở trường. Các con đã uống rượu khuya à?

— Không ạ, chúng cháu chỉ nói chuyện thôi. 

— Được thôi.

Giọng điệu bà có chút không chắc chắn và có gì đó mỉa mai, nhưng anh chỉ nhún vai, bối rối cố nghĩ tại sao Sangwoo lại rời đi sớm hơn ngày thường.

— Cháu phải chuẩn bị đến trường rồi, bác có cần gì trước khi cháu đi không ạ? 

— Cháu không cần lo cho chúng ta, chàng trai à! Chúng ta sẽ đi dạo trong khu và ăn trưa, cháu mau đi đi kẻo muộn.

Jaeyoung mỉm cười gật đầu và rời khỏi phòng, gần như chạy đến phòng tắm và cởi bỏ bộ quần áo đã ám đầy mùi thịt nướng. Anh chỉ tắm vội trong vài phút, trước khi đi còn không quên bỏ hai lon cà phê đen vào túi, nói lời tạm biệt trước khi rời nhà.

Cuộc lùng sục bắt đầu ngay khi anh bước vào khuôn viên trường, bị dồn dập bởi hàng tá câu hỏi từ bạn bè.

— Anh bạn, cậu đã đi đâu vậy? 

— Tôi tưởng chúng ta sẽ ra ngoài uống vào cuối tuần này! — Yuna vừa nói vừa ngồi xuống cạnh anh.

— Xin lỗi, tôi có chút việc bận.

Anh gãi gáy mình và thầm cảm thấy biết ơn vì họ không hỏi một nghìn câu hỏi vì sao anh lại biến mất, biết rằng nếu anh muốn nói về nó, anh sẽ tự mình nói. Nhưng sự yên bình trong lòng anh dần biến mất khi anh nghe tên mình vọng lên trong sân trường:

— Jang Jaeyoung! 

Anh ngoái đầu xem có chuyện gì, những người khác cũng vậy. Ben Kim, một đàn anh cùng khóa, luôn cố gắng tạo ra sự thân thiết mà vốn dĩ không có. Không phải là không thích, nhưng có chút thiếu chừng mực. 

— Này, cậu không hẹn hò với tên kì quặc đó đấy chứ?

— Anh đang nói gì vậy? — Jaeyoung hít một hơi thật sâu để không bị anh hưởng bởi sự bất lịch sự của anh ta.

— Chu Sangwoo!

— Họ đang làm dự án cùng nhau, chỉ vậy thôi. — Jiye nói một cách vô tư trong khi tết mái tóc sặc sỡ của Yuna, người chỉ nhún vai và nhìn bạn thân của mình. 

— Anh biết mà. Chẳng ai bình thường lại đi hẹn hò với tên kì quặ-

— Chúng tôi đang hẹn hò.

À, rồi đó. Jaeyoung đã hoàn toàn quên mất mục đích của mình, đó là không được tức giận bởi thật lòng mà nói, Ben Kim là một thằng khốn. 

— Ồ?

— Vâng, vậy đó và tôi sẽ rất cảm kích nếu anh không nói bạn trai tôi như thế.

Anh nhìn Ben Kim nuốt khan rồi lấy cớ bận học để chạy đi.

— Cậu ổn chứ? — Yuna hỏi, khiến anh gật đầu với một nụ cười thật lòng. Cuộc nói chuyện của họ vẫn diễn ra như bình thường, và trong một khoảnh khắc trái tim anh ấm áp vì những người bạn tuyệt vời mà anh có.

Cuối cùng lớp học cũng bắt đầu, còn mười lăm phút nên họ tách ra và và mỗi người vào lớp của mình. Khi họ đến lớp, anh tìm thấy chỗ ngồi của Sangwoo đã được đặt cặp cậu lên trên nên Jaeyoung kéo một chiếc ghế, đặt nó song song bên cạnh.

Nhưng sự im lặng đã khiến nước hóa thành rượu trong tích tắc khi căn phòng bắt đầu đông dần lên, khi những lời thì thầm và những cái nhìn khó tả chằm chằm vào anh, anh cau mày, thấy bụng mình quặn lại khi quay đầu về phía cửa và thấy cậu ở đó. Sangwoo, nhìn về phía anh với đôi mắt sưng đỏ.

Em ấy đã khóc sao…? 

Trước khi anh có thể đứng lên, cậu trai nhỏ lắc đầu không tin và trước khi cậu vào phòng, cậu quay đầu và đi ra hành lang.

— Sangwoo à, đợi đã! — Jaeyoung túm lấy cặp của cậu – người rõ ràng không hề có tinh thần để lên lớp, và đuổi theo.

— Đừng lại gần đây!

— Anh sẽ không tiến lên, em đừng chạy nữa!

Anh cao giọng khiến Sangwoo khựng lại, quay đầu nhìn. 

— Tại sao… tại sao anh lại làm vậy?

— Anh đã làm gì chứ? 

— Anh nói anh là bạn trai của tôi!

— Ồ, chỉ là hiểu lầm thôi. Anh xin lỗi.

— Tôi không phải bạn trai anh. — Sangwoo nói một cách chắc chắn, nhìn vào đôi mắt nhau dường như đã giăng đầy nước mắt.

— Anh biết, được chứ? 

— Đừng nhầm lẫn cảm xúc của mình, nếu anh muốn hẹn hò đến thế thì ít nhất hãy tìm ai đó thích anh.

Và rồi cậu quay đi, bỏ lại cặp của mình trên tay anh, người không dám đuổi theo.

Jaeyoung để cậu đi bởi sau tất cả, anh chẳng phải bạn trai cậu. 

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment