Tuyền Thanh

22/03/2023 22:18 44 lượt truy cập

Lớp Học Ma Quái
Chương 3: Đội điều tra

Báo cáo

    Cảnh sát cũng liên tục tìm người để hỏi, tất cả chúng tôi đều ngồi trong lớp học. Từng người một bị cảnh sát gọi đi, sau đó lại trở về. Chúng tôi như những tử tù đang chờ chết, từng phút từng giây trôi qua đều cảm thấy vô cùng khó khăn.

 

    Chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi, trong một văn phòng trống, hai viên cảnh sát đang ngồi trên bàn làm việc, một viên cảnh sát gầy đang phì phèo điếu thuốc, viên cảnh sát béo kia ngồi đối diện tôi, hỏi: “Không có nhiều thời gian, Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, cậu và Lý Vũ Tuyền có quan hệ như thế nào?"

 

    “Không có quan hệ gì, chỉ là bạn học bình thường.” Tôi thận trọng nói.

 

    "Gần đây, nạn nhân có biểu hiện gì bất thường không? Ví dụ như cùng người nào đó nảy sinh tranh cãi có thù với nhau, hay thất tình?" Cảnh sát hỏi.

 

    "Tôi không biết những thứ này, tôi không quen Lý Vũ Tuyền." Tôi lắc đầu nói, Lý Vũ Tuyền là hoa khôi của lớp, tôi và cô ấy ở hai thế giới khác nhau, chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

 

    "Vậy gần đây, cậu có nghe nạn nhân nói rằng sẽ có ý định tự sát không?"

 

     "Không."

 

    "Vậy cậu thấy việc tự sát của nạn nhân có kì lạ không?"

 

     "Không có."

 

    Viên cảnh sát béo hỏi tôi liên tiếp nhiều câu hỏi, và tôi đã trả lời thành thật.

 

    “Lớp cậu gần đây có chuyện gì lạ không?” Viên cảnh sát béo đột nhiên hỏi, tôi liếc nhìn viên cảnh sát gầy gò bên cạnh đã hút hết một điếu thuốc và đang hút điếu thứ hai, tôi vội vàng trả lời: “Không có gì lạ cả.”

 

    "Ồ, vậy thì cậu ra ngoài trước đi." Viên cảnh sát béo có chút thất vọng nói, tôi gật đầu, xoay người đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng làm việc, mồ hôi lạnh của tôi lập tức toát ra.

 

    Trở lại lớp học, cả phòng im phăng phắc, người nào cũng trầm mặt, sợ hãi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc của vài nữ sinh.

 

    "Mọi người yên lặng một chút." Quan Ngọc bước lên bục giảng.

 

    “Bây giờ chúng ta có thể khẳng định, cả lớp chúng ta đều bị nguyền rủa.” Quan Ngọc nói, sau đó giương đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn về phía chúng tôi: “Vậy chúng ta nhất định phải đoàn kết tìm ra giải pháp, nếu không người chết tiếp, có thể là người bất kỳ trong số chúng ta."

 

    “Cậu nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng giải pháp ra luôn không tốt hơn sao?” Vương Vũ dưới bục giảng ngạo nghễ nói.

 

 

    “Tớ chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể nghĩ đến một cách này.” Quan Ngọc bất đắc dĩ nói: “Đó chính là rời khỏi nhóm chat.”

 

 

    Cô ấy vừa nói xong, ánh mắt của các học sinh xung quanh lập tức sáng lên. Đúng vậy, lời nguyền rủa bắt đầu từ cuộc bỏ phiếu trong nhóm, nếu chúng tôi rời nhóm, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.

 

    Nhưng câu nói tiếp theo của Quan Ngọc lại khiến mọi người từ bỏ ý định rời nhóm.

 

    “Tuy nhiên, không ai biết sau khi rời nhóm sẽ như thế nào, tớ cũng không dám thử, bạn học nào nguyện ý thử một lần không?” Quan Ngọc nhìn xung quanh, sắc mặt từng người khẽ thay đổi, ai nấy đều im lặng.

 

    Ai biết sau khi rời nhóm sẽ ra sao, lỡ chết thì sao, không ai lại ngu ngốc đến mức phải tự mình thử như vậy. Hiện tại thi thể của Lý Vũ Tuyền vẫn còn ở dưới lầu, không ai muốn mình sẽ trở thành người chết tiếp theo.

 

    Vương Vũ nghe vậy thì biến sắc, chợt nhớ đến điều gì đó, đứng bật dậy sau đó đi về phía cuối lớp. Trong mỗi lớp học, những dãy bàn cuối lớp là chỗ ngồi của những học sinh cá biệt, và tôi cũng là một trong số đó.

 

    Nhìn Vương Vũ bước đi, tôi biết cậu ấy đang định làm gì, vội vàng cúi đầu. Nhưng may quá, Vương Vũ không làm gì tôi, mà là đi về phía một bạn học gầy yếu.

 

    Cậu ấy tên là Triệu Minh, người hay bị bắt nạt nhất lớp, vừa gầy vừa xấu, cha mất, mẹ thì đi xuất khẩu lao động, từ lớp 10 đến lớp 11, cậu ấy thường xuyên bị bạn bè bắt nạt. 

 

    Quả nhiên, sau khi Vương Vũ đến gặp Triệu Minh nói vài câu thì Triệu Minh lắc đầu liên tục, Vương Vũ vô cùng tức giận, tát thật mạnh vào mặt Triệu Minh.

 

    "Chết tiệt, cậu chỉ cần rời nhóm thôi mà. Có gì to tát đâu?"

 

    “Không được, tớ không thể rời nhóm.” Triệu Minh yếu ớt nói, ôm điện thoại vào lòng.

 

    "Này, nếu cậu dám phản kháng, thì cậu đang tìm đường chết đấy." Vương Vũ cười lạnh nói, sau đó tát Triệu Minh mấy cái, một tiếng tát vang lên, mặt Triệu Minh nhất thời sưng lên, nhưng cậu ấy vẫn cúi đầu im lặng, vẫn ôm chặt chiếc điện thoại trong tay.

 

    Vương Vũ liên tiếp đá bay Triệu Minh mấy cái, đá cậu ấy vào góc tường, sau đó vẻ mặt ủ rũ trở về chỗ ngồi.

 

    Quan Ngọc nhíu mày liếc Vương Vũ một cái, cũng không nói gì, dù sao cô cũng không ngăn cản được Vương Vũ, nói tiếp: “Ngoài cách này ra, tạm thời tớ không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục bỏ phiếu. Mọi người nghĩ xem chúng ta nên bỏ phiếu cho ai đây?" 

 

    "Suy nghĩ gì nữa chứ? Đương nhiên là chọn Tiêu Nam rồi. Chẳng lẽ chọn Phùng Thần Thần để cậu ấy tự sát sao?" Tề Giai Vĩ nói, lời nói này của Tề Giai Vỹ lập tức khiến mọi người đồng tình.

 

    Quả thật, hai lựa chọn trước mắt chọn Tiêu Nam là ít áp lực nhất, nếu chọn Phùng Thần Thần, chẳng khác nào để cô ấy tự sát trước mặt chúng tôi.

 

    “Đúng vậy, chỉ có thể chọn Tiêu Nam.” Cậu bạn bên cạnh nói.

 

    Tiêu Nam nghe vậy, có chút do dự, nói: "Nhưng tớ không biết nhảy."

 

    “Vậy cậu muốn tớ chết à.” Phùng Thần Thần tức giận đứng lên nói, cô ấy là một nữ sinh cá biệt trong lớp, thường xuyên giao du với các nam sinh, đồng thời cũng quen biết không ít người ngoài xã hội, bởi vậy nên cô là một 'chị đại' của trong lớp.

 

    “Không phải như vậy, chỉ là tớ...” Tiêu Nam rụt rè nói.

 

    “Còn nói không phải, tớ thấy cậu đang ngứa đòn đấy.” Phùng Thần Thần xông tới hung hăng tát Tiêu Nam một cái, nhưng lập tức bị nữ sinh bên cạnh ngăn lại.

 

    “Nếu không còn cách nào khác, xem ra chỉ còn cách này thôi.” Quan Ngọc bất đắc dĩ nói, thật ra cô ấy không muốn lựa chọn Tiêu Nam, nhưng lựa chọn kia quá tàn khốc. Cô ấy không có can đảm để mở miệng.

 

    "Mọi người còn chừ gì nữa, nhanh bầu chọn đi. Muốn tớ chết sao?" Phùng Thần Thần hét lên, cô ấy rất nổi tiếng trong lớp, thân với nhiều nam sinh nên các bạn học xung quanh đều do dự một lúc. Gật đầu và lấy điện thoại ra để bắt đầu bỏ phiếu.

 

    Việc bỏ phiếu bắt đầu, Tiêu Nam giành được nhiều phiếu nhất, trong lớp hiện tại có 52 người, Tiêu Nam được tổng cộng 34 phiếu, trừ một số người không mang theo điện thoại, những người khác đều bỏ phiếu.

 

    Vốn là có thời hạn bốn tiếng để bỏ phiếu, nhưng sau khi 34 phiếu được bầu ra, cuộc bỏ phiếu ngay lập tức kết thúc, điều này khiến các bạn học xung quanh phải sửng sốt.

 

    "Lần bỏ phiếu này sao lại kết thúc sớm như vậy, lúc này mới chỉ có vài phút."

 

    "Đúng vậy, mới vài phút thôi. Những cuộc bỏ phiếu trước kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ cơ mà."

 

    “Tớ biết chuyện gì đang xảy ra.” Tôi đột nhiên đứng lên nói, các bạn học xung quanh lần lượt quay sang nhìn tôi, Quan Ngọc đứng trên bục hỏi thẳng: “Bạn học Trương Vĩ, cậu biết chuyện gì xảy ra không? ”

 

    "Bởi vì số phiếu đã hơn một nửa, thử nghĩ xem, lớp chúng ta có 54 người, trừ Trần Phong và Lý Vũ Tuyền đã chết, chúng ta còn có 52 người, hiện tại số phiếu cho Tiêu Nam đã lên tới 34 phiếu. Vẫn còn 18 phiếu, cho dù tất cả số phiếu này đều dành cho Phùng Thần Thần thì kết quả cuối cùng cũng không thể thay đổi, cuối cùng Tiêu Nam vẫn là người có nhiều phiếu bầu nhất. Nói cách khác, số phiếu còn lại là vô nghĩa. Cuộc bỏ phiếu sẽ tự kết thúc."

 

    “Nói cũng đúng, dù sao cũng đã có hơn một nửa số phiếu rồi.” Quan Ngọc lắc đầu nhìn Tiêu Nam, “Tiêu Nam, cậu biết phải làm gì rồi chứ?"

 

    Tiêu Nam gật đầu, run rẩy đứng dậy khỏi ghế, cái chết của Trần Phong và Lý Vũ Tuyền đã chứng minh nếu không dựa theo lựa chọn bỏ phiếu mà làm thì sẽ chết.

 

    Để sống sót, cô ấy chỉ có thể làm điều này, cô chậm rãi bước đến bục và bắt đầu nhảy, điệu nhảy của cô ấy rất cứng nhắc, trông giống như một bộ xương đang vùng vẫy,

 

    Nhưng chẳng ai cười nổi, sắc mặt ai cũng quái dị, lần này đến lượt Tiêu Nam, lần sau có thể sẽ đến lượt họ, ai cũng có cơ hội được bình chọn, trên mặt ai nấy đều sợ chết khiếp.

 

    Sau khi nhảy xong, Tiêu Nam mới nhẹ nhõm trở về chỗ ngồi, Quan Ngọc vẻ mặt uể oải bước lên bục nói: “Chúng ta không thể cứ ngồi lì như vậy được, chỉ dựa vào cảnh sát thì chưa đủ. Chúng ta phải tự mình điều tra. Tớ quyết định, Cứ ba người trong lớp thành lập một đội điều tra. Ngày nào chưa điều tra được ngôi trường này đã xảy ra chuyện gì thì ngày đó vẫn tiến hành bỏ phiếu. Cho đến khi tìm ra hung thủ mới thôi."

 

    "Được, quyết định vậy đi."

 

    "Đúng vậy, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm."

 

    "Vậy thì chúng ta lập đội điều tra, ba người một tổ."

 

     "Cứ quyết định vậy đi."

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan