Tuyền Thanh

28/03/2023 15:27 33 lượt truy cập

Lớp Học Ma Quái
Chương 5: Bắt đầu bỏ phiếu

Báo cáo

   Trường học ban đầu là một bãi tha ma đã làm mọi người trong lớp chúng tôi kinh ngạc, nhưng sau đó một số người hỏi: "Vậy thì sao? Nhiều trường học cũng được xây dựng trên bãi tha ma mà. Có gì lạ đâu?"

 

    Vương Vũ trầm mặc một hồi, mới có phản ứng, vội vàng nói: "Trường học này trước đây nghe nói là bãi tha ma, không biết đã chôn bao nhiêu người. Nghe nói khi xây dựng trường học này, rất nhiều bộ hài cốt đã được đào lên. Nói không chừng lời nguyền của lớp chúng ta có liên quan đến mồ mã đó.

 

    “Không thể nào, nếu là như vậy. Trường học nhiều lớp như vậy, tại sao chỉ có lớp chúng ta là bị nguyền rủa?” Tề Giai Vĩ nói. Vương Vũ đơ người, không nói nên lời.

 

    "Cuộc bỏ phiếu trong nhóm là do Trần Phong khởi xướng, nhưng từ khi Trần Phong chết người tạo ra cuộc bỏ phiếu không phải là Trần Phong, đã có người thay thế cậu ấy, muốn chấm dứt lời nguyền này thì phải tìm ra cách giải quyết.” Đoan Mộc Hiên đột nhiên đứng lên nói.

 

    Có một cái tên như thần tượng trong một bộ phim và cũng có gia cảnh mà nhiều người mơ ước, đây là Đoan Mộc Hiên, ngoại hình cao ráo, đẹp trai, có ba là chủ tịch một tập đoàn lớn, tài sản gia đình ít nhất cũng phải bạc tỷ.

 

    Đồng thời, cậu ấy còn là một học bá, thành tích luôn đứng đầu lớp, mỗi ngày không biết bao nhiêu nữ sinh hỏi thăm cậu ấy. Cậu ấy hôm học hôm nghỉ, thỉnh thoảng hay đi ra ngoài, giáo viên thấy vậy cũng mặc kệ, tuy bình thường cậu ấy rất cứng đầu, nhưng không ai dám gây chuyện với cậu ấy.

 

    "Nhưng làm sao để tìm được người đó? Trần Phong, người duy nhất có thể biết sự thật, cũng đã chết." Cao Chấn nói.

 

    “Ai trong lớp biết mật khẩu tài khoản của Trần Phong, có thể thông qua đăng nhập vào tài khoản của cậu ấy, giải tán nhóm và xoá bỏ lời nguyền.” Đoan Mộc Hiên nói.

 

    “Nếu nói như vậy, vài bạn học chơi thân với Trần Phong, có thể sẽ biết được mật khẩu Zalo của cậu ấy.” Cao Chấn vừa lòng nói xong, ánh mắt của chúng tôi liền đổ dồn vào Vương Vũ. Trong lớp này, cậu ấy là người chơi thân với Trần Phong nhất. 

 

    “Đừng nhìn tớ, tuy rằng tớ với cậu ấy chơi thân với nhau, nhưng tớ không biết mật khẩu của cậu ấy.” Vương Vũ nhún vai nói, những bạn học chơi thân với Trần Phong cũng trả lời như vậy.

 

 

    "Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẻ bây giờ cứ để cuộc bỏ phiếu tiếp tục diễn ra sao? Trong lớp bây giờ đã có hai người chết rồi." Quan Ngọc bất lực nói.

 

    “Trước mắt thì chỉ có thể để nó tiếp tục như vậy, trước khi tìm được người đứng sau.” Đoan Mộc Hiên bình tĩnh nói.

 

    “Mọi người cùng nhau phối hợp điều tra, có lẽ sẽ có cơ hội.” Quan Ngọc lấy lại tinh thần nói. Đoan Mộc Hiên chỉ khẽ nhếch mép, không lên tiếng trở lại chỗ ngồi ban đầu.

 

    Các bạn học dưới bục giảng đang bàn tán xôn xao, lần bình chọn tiếp theo càng ngày càng gần, ai nấy đều lo lắng. Sợ lần bỏ phiếu tiếp theo đến lượt mình. Lý Mạc Phàm cũng đang nói chuyện phiếm với tôi.

 

    “Cậu nói xem lần bỏ phiếu tiếp theo chúng ta nên chọn cái gì?” Lý Mạc Phàm hỏi tôi.

 

    “Tất nhiên là giống như hôm nay, chọn cái ít thương vong nhất.” Tôi nói.

 

    “Đúng vậy, thống nhất chọn vậy đi, như vậy sẽ không có người chết.” Lý Mạc Phàm nói.

 

    Tôi gật đầu, nhưng lại không cho lời nói của cậu ấy là đúng. Người khời xướng cuộc bỏ phiếu, chắc chắn là một ác ma. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nói không chừng, sẽ có người chết vào ngày mai.

 

    Bàn luận cả một buổi chiều, mọi người trong lớp cũng không tìm ra manh mối gì đáng giá, Cuối cùng cho đến khi tan học. Trong lớp học vẫn đang bàn tán sôi nổi. Trước khi đi, Quan Ngọc nói: "Mọi người ngàn vạn lần đừng đem chuyện nguyền rủa tiết lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ có chuyện bất trắc."

 

    Trên đường trở về, đầu óc tôi choáng ngợp, tôi cứ nghĩ mãi về nữ sinh đã nhảy khỏi tòa kí túc xá vào ba năm trước, quần lót nữ trong phòng của Lão Trần Đầu. Ký túc xá bỏ hoang, và lời nguyền bao trùm cả lớp học.

 

    Những thứ này có vẻ không liên quan nhưng tôi linh cảm có điều gì đó ẩn chứa phía sau.

 

    Về nhà tôi vẫn trăn trở về vấn đề này, gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình thường, cuộc sống không giàu có, ngồi vào bàn ăn tôi vừa nghĩ vừa ăn tối.

 

    Ba tôi lơ đãng nhìn tôi, hỏi thăm chuyện học hành của tôi rồi không nói gì nữa, tôi đang ăn chán chê, chợt nghĩ ra điều gì đó liền hỏi ba tôi: "Nhân tiện, ba có biết trường con gần đây xảy ra chuyện gì không?"

 

    “Có chuyện gì xảy ra sao?” Ba tôi ngạc nhiên hỏi.

 

    Tôi sững người một lúc, rồi lắc đầu: "Không có gì đâu ba."

 

    Ăn xong, tôi quay lại phòng ngủ. Đây là phòng ngủ của tôi. Tuy rộng chưa đầy 20m2 nhưng đó là thế giới nhỏ riêng tư của tôi, tôi đóng cửa bật đèn, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

 

    Vừa rồi ba tôi ngạc nhiên với những gì tôi nói, chứng tỏ ông ấy không biết chuyện gì đã xảy ra trong lớp học của chúng tôi. Thế nhưng hai ngày nay đã chết hai người, sao chuyện này lại không truyền ra ngoài được? Ba tôi là một người chuyện gì cũng biết, thường thích xem mấy tin tức trên TV.

 

    Điều này khiến tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó, tôi cố gắng tập trung nhưng vẫn không nghĩ ra điều gì cả, lúc này mắt tôi tình cờ chạm vào bức ảnh trên tường, đồng tử co rút lại, hai mắt lập tức đông cứng.

 

    Bức ảnh trên tường là bức ảnh của lớp tôi chụp sau đợt huấn luyện quân sự, trong bức ảnh này, có đầy đủ tất cả học sinh của lớp, tôi vội vàng nhìn vào bức ảnh, và chợt thấy có những chỗ lạ.

 

    Các bạn học đang mỉm cười, đứng rất ngay ngắn, ở chính giữa là thầy chủ nhiệm, tiếp theo là một số giáo viên khác. Mà trong số những người này, có cả Trần Phong và Lý Vũ Tuyền.

 

    Vẻ mặt của bọn họ có chút kỳ quái, Trần Phong sắc mặt tái nhợt, màu da dẻ trắng bệch, Trần Phong hơi ngửa đầu ra sau, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Nhưng dù vậy khuôn mặt của cậu ấy vẫn nở một nụ cười quỷ dị.

 

    Lý Vũ Tuyền cũng có sắc mặt rất kỳ quái, làn da cũng tái nhợt đến đáng sợ, đầu nghiêng về phía trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác đều bình thường, không có gì thay đổi. Tôi nhìn vào bức ảnh trước mắt và cảm thấy một sự sợ hãi đằng sau nó.

 

    Đây là lời nguyền rủa, kéo từng người một vào chỗ chết, Trần Phong và Lý Vũ Tuyền trong bức ảnh này là minh chứng rõ nhất, bức ảnh này không có vấn đề gì, nhưng từ khi Trần Phong và Lý Vũ Tuyền qua đời thì bức ảnh này đã thay đổi.

 

    Hai người đang cười toe toét trong bức ảnh trái ngược hẳn với những bạn cùng lớp đang cười tươi xung quanh. Nó khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh. Tôi suy sụp ngồi trên giường, tôi biết, nếu tôi không tìm ra cách giải quyết thì một ngày nào đó, tôi cũng sẽ như 2 người kia. Cũng xuất hiện làn da trắng bệch và một nụ cười quỷ dị.

 

    Ngày hôm sau, tôi lê từng bước chân nặng nề vào lớp học, tất cả bạn học trong lớp sắc mặt ảm đạm, lần này ai cũng mang theo điện thoại bên mình, ngay cả Triệu Minh cũng đang cầm điện thoại, không rời xa nó nửa bước.

 

    Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, sau khi giáo viên tiếng Anh bước vào, cô thấy không khí trong lớp bất thường. Cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu bài giảng. Nhưng lần này, ngay cả người học giỏi môn này cũng không có hứng giơ tay phát biểu nữa.

 

    Cô giáo dạy Anh lắc đầu bất lực, dạy cho chúng tôi một ít từ vựng, rồi cho lớp nghỉ nửa tiết sau, khi cô rời đi, cả lớp đột nhiên sôi nổi hẳn lên.

 

    “Cuộc bỏ phiếu mới vẫn chưa bắt đầu sao?” Một bạn học vừa mở điện thoại vừa nói, những người khác cũng chú tâm vào điện thoại của mình.

 

    “Bắt đầu rồi, một cuộc bỏ phiếu mới đã xuất hiện!” Đột nhiên một bạn học nữ nói.

 

    Các bạn học khác trong lớp cũng vội vã mở Zalo ra.

 

    "Các bạn học phải chọn một trong hai lựa chọn sau hoặc có thể bỏ phiếu trắng. Nếu hai bên có số phiếu bằng nhau, thì cả hai phải thực hiện nội dung cuộc bỏ phiếu. Nếu không, các bạn sẽ bị trừng phạt bằng cách bị chặt đầu."

 

     "Lựa chọn thứ nhất: Tô Nhã trong ngày hôm nay phải quan hệ với Trương Vĩ."

 

    "Lựa chọn thứ hai: Lưu Thiên trong ngày hôm nay phải quan hệ với Triệu Minh."

 

    “Sao lại như vậy.” Tôi sững sờ nhìn lướt qua các lựa chọn, lựa chọn hôm nay thực sự khiến tôi mắt chữ o miệng chữ ô. Tô Nhã cô ấy là hoa khôi của lớp. Trong lớp chúng tôi, cô ấy có thể không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng người trưởng thành và quyến rũ nhất chắc chắn là Tô Nhã.

 

    Không ngờ lựa chọn thứ nhất lại để cô ấy quan hệ với tôi. Đây chắc chắn là một điều tuyệt vời.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan