Tuyền Thanh

29/03/2023 20:47 43 lượt truy cập

Lớp Học Ma Quái
Chương 7: Cầu thang ma quái

Báo cáo

    Sau khi bỏ phiếu xong, Triệu Minh đang định chạy trốn thì bị Lưu Thiên Thiên kéo lại, Lưu Thiên ngượng ngùng nhìn Triệu Minh.

 

    "Cậu làm sao vậy? Tớ la lên đó." Triệu Minh sắc mặt tái nhợt nói.

 

    “La đi, cho dù có la rát cổ họng cũng không có ai giúp cậu đâu.” Lưu Thiên nắm tay cậu ấy nói, sau đó kéo cậu ấy ra khỏi phòng học, Triệu Minh không ngừng kêu cứu, nhưng cũng không có đủ dũng khí để cứu cậu ấy. Các bạn học vội vàng né tránh, nhường đường cho 'nữ anh hùng' này đi.

 

    Nhìn bóng dáng Triệu Minh và Lưu Thiên biến mất, tôi lắc đầu ngao ngán, biết là Triệu Minh Minh sắp xong đời rồi, bị một con khủng long như Lưu Thiên Thiên chà đạp, nghĩ tới cũng đã thấy ớn lạnh.

 

    "Có vẻ như tớ cũng phải chuẩn bị tinh thần." Tôi chăm chú nhìn vào điện thoại của mình và nói. Tôi đã hiểu nhiều hơn về các quy tắc của trò chơi này. Tôi cũng hiểu rằng muốn tồn tại trong trò chơi này. Trước tiên là người có sức ảnh hưởng trong lớp học. Có thể khiến mọi người bỏ phiếu theo ý muốn của tôi.

 

    “Chiều nay chúng ta có nên tiếp tục điều tra không?” Lý Mạc Phàm hỏi.

 

    “Đi đi, dù sao buổi chiều cũng không học gì.” Tôi thờ ơ nói, cũng chẳng có ai trong lớp có tâm trạng để học khi đang đứng trước ngưỡng cửa của cái chết. Dù sao thì, tôi cũng đã trốn học rồi nên chẳng ngại trốn thêm một hai lần nữa.

 

    Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, lớp học bắt đầu sôi nổi, vừa mới thoát khỏi một trận thập tử nhất sinh nên ai cũng đều vô cùng thoải mái.

 

    Cả phòng học ồn ào, thầy chủ nhiệm bước vào lớp, cau mày quát chúng tôi: "Làm gì mà sôi nổi dữ vậy? Cả hành lang đều nghe thấy các em nói chuyện đấy."

 

 

    Cả lớp đồng loạt cúi đầu, căn phòng cũng đã yên tĩnh trở lại. Tuy nhiên, trò bỏ phiếu đầy phong ba này vẫn chưa kết thúc.

 

    Mấy tiết học sau đó, cả lớp nói chuyện rất sôi nổi. Lưu Thiên đưa Triệu Minh một đi không trở lại. Chắc có lẽ đã thuê nhà nghỉ ở gần trường học rồi. Còn tôi với Diệp Nhã Tuyết dùng điện thoại bàn bạc với nhau, xem buổi chiều nên đi đâu điều tra.

 

    Các ngõ ngách trong trường đều đã được chúng tôi ghé thăm, còn lại là một số khu vực cấm của trường, nơi từng xảy ra các vụ giết người hoặc tự sát. Nhưng nơi nào cũng u ám lạ thường ngay cả vào ban ngày. Có cuo tiền cũng không dám vào đó.

 

   "Hay là cậu đi chung với tớ đi." Diệp Nhã Tuyết nhắn tin trên Zalo.

   

   "Không thành vấn đề. Tớ sẽ đi với cậu." Tôi nhắn lại cho Diệp Nhã Tuyết.

 

   "Ừm, vậy thì tốt quá." Diệp Nhã Tuyết nói.

 

   Sau đó tôi vui vẻ cất điện thoại, hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra. Sau đó tiếp tục trò chuyện với Lý Mạc Phàm.

 

   Buổi chiều, Lưu Thiên dẫn Triệu Minh mặt xám ngoét trở về. Nhìn cậu ấy rất tiều tụy. Giữa những tiếng ồn ào của các bạn học xung quanh,Lưu Thiên Đường tuyên bố: "Sau này Triệu Minh sẽ là bạn trai của tớ, ai dám bắt nạt cậu ấy, cũng chính là bắt nạt tớ.”

 

  Còn Triệu Minh thì không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi sau lưng của Lưu Thiên, thân hình gầy yếu của cậu ấy càng trở nên tiều tụy, điều này khiến cho cả đám chúng tôi mặt mày quái dị, vậy là, xem ra bọn họ đã quan hệ với nhau thật rồi.

 

Triệu Minh chẳng dám nhìn ngó xung quanh, chỉ đi thẳng tới chỗ ngồi cả mình, gục đầu xuống bàn. Mà những người xung quanh không có tâm trạng trêu chọc cậu ấy, ai nấy đều vội vàng tham gia điều tra trước.

 

"Các cậu đã nói có quỷ, thì chúng ta nhờ người bắt quỷ đi" Quan Ngọc nói.

 

"Đúng vậy, giờ chẳng phải có rất nhiều hòa thượng đạo sĩ sao?" Vương Vũ sáng mắt lên đáp.

 

"Vậy thì chúng ta thỉnh một người tới đây, mọi người cùng góp tiền" Ngay lập tức có người đề nghị.

 

"Không cần, cứ để mình tớ đảm nhận" Vương Vũ xung phong.

 

"Vậy thì trông cậy vào cậu." Một giọng nữ cất lên. Cả lớp đều biết nhà Vương Vũ là đại gia bất động sản, nên chẳng ai phản đối cả. Cả lớp đều nhìn Vương Vũ với ánh mắt kỳ vọng.

 

Vương Vũ đắc ý bước ra ngoài, có vẻ là tính đi thỉnh đạo sĩ tới đây.

 

Tôi và Diệp Nhã Tuyết cũng bắt đầu chuyển khai hành động, hai người chúng tôi chuẩn bị tới ký túc xá nữ. Chỗ đó đúng là khu vực cấm của trường, dù là ban ngày thì cũng chẳng có người nào đi tới.

 

Khi chúng tôi tới nơi, cảnh vật trước mắt đều hoang tàn cũ nát, không gian tĩnh mịch vô cùng. Diệp Nhã Tuyết sợ hãi nắm lấy cánh tay của tôi, khiến tôi vô cùng khoái chí.

 

"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu" Tôi nói với Diệp Nhã Tuyết.

 

Diệp Nhã Tuyết cười dịu dàng, nói "Vậy thì thật cảm ơn cậu."

 

Hai chúng tôi đi sát nhau bước vào ký túc xá, đây là một nơi vô cùng tĩnh mịch, không có bất kỳ âm thanh nào, đi sâu vào trong, tôi nhất thời có cảm giác lạnh buốt toàn thân, cả ký túc xá lúc này, giống như địa ngục.

 

Dù là ban ngày ký túc xá vẫn vô cùng âm u, đi thêm một đoạn, bỗng có một trận gió lạnh ở đâu quét qua, cứ như muốn cho người đứng đây buốt óc. Diệp Nhã Tuyết nắm lấy cánh tay tôi ngày càng chặt, không dám buông lỏng một giây nào.

 

Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để bận tâm đên Diệp Nhã Tuyết nữa, tôi kéo tay cô ấy, đành bạo đi về phía cầu thang của ký túc xá. Ký túc xá này đã bỏ hoang từ lâu, tất cả các phòng đều trống rỗng, không có ai.

 

Tiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ các căn phòng trống đó, đi trên hành lang tối thui, thỉnh thoảng tôi đảo mắt vào các phòng, trong đó vốn không có người, chỉ có mấy cái giường tầng cũ kỹ mà thôi.

 

Cả một ký túc xá rộng lớn này, khắc nơi đều là tro bụi, nhìn sơ cũng biết nó đã được bỏ hoang rất lâu rồi. Chúng tôi dè dặt đi trên tầng hai, bắt đầu quan sát thật kỹ, tất cả phòng ốc ở đây, đều là 'vườn không nhà trống', không có chút sự sống.

 

"Nghe nói nữ sinh đó nhảy từ tầm năm xuống, chúng ta lên đó xem thử đi." Tôi nói với Diệp Nhã Tuyết

 

"Hay là chúng ta quay về đi." Diệp Nhã Tuyết có vẻ sợ hãi.

 

"Đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu." Tôi nghiêm túc nói. Diệp Nhã Tuyết gật đầu, theo sát tôi bắt đầu đi lên tầng năm. Nhưng sau khi chúng tôi đặt chân lên tầng ba thì lại vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện, mình vẫn còn ở tầng hai.

 

Nhìn chữ 'tầng hai' trước mặt Diệp Nhã Tuyết hơi sợ, vội vàng nói "Tốt nhất chúng ta trở về đi, đừng đều tra nữa"

 

"Cũng được." Tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy nỗi da gà, vội nắm tay cô ấy tính bước xuống bậc thang, nhưng chuyện kinh dị lại đến, sau khi chúng tôi xuống lầu, lại phát hiện, mình vẫn ở tầng hai.

 

"Chuyện này là sao?" Tôi trợn mắt há mồm nhìn cái bảng ghi số tầng đang mồn một số '2', bảng này thông báo rằng chúng tôi đang ở tầng hai, vậy chúng tôi lại quay về chỗ cũ

 

"Không thể nào, chúng ta đi tiếp đi." Diệp Nhã Tuyết sợ hãi nói, sau đó, cô ấy lật đật chạy xuống dưới, tôi cũng chạy theo cô ấy. Thế nhưng vừa đặt chân xuống dưới tầng dưới, sắc mặt của tôi lập tức trắng xanh.

 

Tấm bảng trước mắt của tôi vẫn ghi số '2', là vẫn đang ở tầng hai. Lúc này Diệp Nhã Tuyết đã khóc ré lên "Giờ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta không thể nào đi xuống được nữa rồi."

 

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, tôi không ngừng tự nhủ bản thân mình. Nhìn những thứ quỷ dị đang xảy ra trước mắt, tôi biết rằng, nếu mình không tỉnh táo, thì kết quả chỉ có một, là chết.

 

"Đi tiếp, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây" Tôi kéo Diệp Nhã Tuyết, đồng thời lén lấy cây dao nhỏ khắc một chữ lên tường làm dấu, sau đó nắm tay Diệp Nhã Tuyết tiếp tục bước xuống cầu thang.

 

Những bước chân cẩn trọng đi xuống, lúc này, chúng tôi đã tới tầng dưới. Và rồi, thứ chờ đợi chúng tôi vẫn là tấm bảng ghi một số '2' lạnh lẽo.

 

Nhìn thấy nó, Diệp Nhã Tuyết như sụp đổ, cô ấy ngồi bệt xuống đất, khóc lớn hơn "Sao có thể lại như vậy được? Chúng ta đi kiểu nào cũng không thể ra ngoài, nhất định là có quỷ rồi."

 

"Khoan đã" Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn vách tường. Trên tường, đúng là có dấu vết tôi vừa khắc lên lúc nãy, đồng tử của tôi nhất thời co lại, dấu hiệu tôi để lại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

 

"Cậu đợt một lát, tớ nghĩ tớ đã có cách rồi." Mắt tôi chợt lóe lên, sau đó nhìn Diệp Nhã Tuyết đang khóc vội chạy lên lầu, đúng là vẫn tầng hai

 

Tôi vọng đi xuống dưới "Diệp Nhã Tuyết, cậu nhìn dấu khắc trên vách tường, rồi nhìn lại bảng số, xem cả hai đều có không?"

 

"Có hết, cả hai đều có hết." Giọng của Diệp Nhã Tuyết vang lên. Câu trả lời này khiến tôi sửng sốt, tôi nhìn tấm bảng trước mặt, lắc đầu bất lực. Ban đầu tôi nghĩ, có ai đó đã thay đổi tấm bảng ghi số tầng, nhưng hiện giờ xem ra là không phải.

 

Hai chúng tôi như bước đi trên cầu thang vô hạn không có điểm cuối, cho dù đi xuống hay đi lên, điểm đến vẫn là tầng hai. Không có bất kỳ thay đổi gì, chúng tôi bị kẹt lại trong cái cầu thang ma quái này, cuối cùng vẫn chưa thoát được.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan