BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:39 179 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 12: Nếu không có độc, sao chó lại chết?

Báo cáo

Ánh trăng bị đám mây che khuất, xung quanh tối đen như mực. Lúc Diêu Mạc Uyển và Đinh Nguyệt đến cửa kho chất củi, Lưu Tỉnh đã chờ ở đó. 

» Tiểu thư, nô tài đã sai họ giữ lại một hơi thở cho Cao ma ma. «

Lưu Tỉnh thấy Diêu Mạc Uyển đến thì chạy ra đón.

» Các ngươi chờ ở bên ngoài. «

Diêu Mạc Uyển hơi gật đầu, đi vào kho chất củi. Ngoài cửa, Đinh Nguyệt nghi hoặc nhìn Lưu Tỉnh.

» Không phải tiểu thư rất hận Cao ma ma? Vì sao phải lưu lại cái mạng tàn của bà ta? «

» Ta cũng không biết nhưng mà tiểu thư đã dặn thì ta phải làm theo. «

Lưu Tỉnh nghiêm túc trả lời.

Diêu Mạc Uyển đi vào kho chất củi, khóa kỹ cửa rồi mới chậm rãi bước đến chỗ đèn dầu. Sau khi nhóm lửa lên thì mượn ánh sáng từ ngọn nến, Diêu Mạc Uyển thấy Cao ma ma cả người đầy máu đang nửa sống nửa chết ghé vào đống rơm chất một góc, thống khổ than nhẹ. 

Tóc bị cháy nắng, vàng như cỏ khô, trên người đầy vết roi làm máu thịt dính đầy lên y phục, có một vết sẹo trên mặt giống như bị bàn ủi in lên.

» Sao họ lại ra tay tàn nhẫn với bà? Chẳng lẽ họ không tra ra được canh hạt sen kia có độc hay không? «

Diêu Mạc Uyển hờ hững đến cạnh Cao ma ma, ngồi xổm xuống giống như đau lòng mở miệng hỏi. 

Nghe thấy giọng nói của Diêu Mạc Uyển, Cao ma ma đang trong trạng thái hốt hoảng mới tỉnh táo lại.

» Không có độc… Canh hạt sen không có độc. Tại sao con chó đó lại chết? «

Đây là câu hỏi mà bà ta đã bị hỏi rất nhiều lần trong phòng trừng phạt.

» Tự nhiên trước đó bị người hạ độc rồi mới được bưng vào sảnh chính. Canh hạt sen này được hầm với nhân sâm, lộc nhung nên tất nhiên là rất ngon miệng. Mọi người đều thích, huống chi là một con chó? «

Diêu Mạc Uyển kiên nhẫn giải thích.

» Đúng… nhất định là vậy. Oan uổng… ta bị oan uổng! Cầu ngươi nói với lão gia, ta bị oan… Tam tiểu thư… Sao ngươi lại ở đây? Là ngươi hại ta! «

Cao ma ma vui vẻ ngẩng đầu, thấy Diêu Mạc Uyển xuất hiện mới trở nên hung dữ dùng hai tay lôi kéo ống tay áo của Diêu Mạc Uyển.

» Đúng, là ta hại ngươi. Là ta cố ý nói ngươi trung thành với chủ cũ trước mặt Đậu Hương Lan, thả cho ta con đường sống, còn đưa ngân phiếu cho ta và ta còn để Lưu Tỉnh hạ độc con chó để vu oan cho ngươi. Những cái đó thì tính là gì? Bây giờ, ngươi không thể đứng dậy, mà dù ngươi có bò đến dưới chân Đậu Hương Lan thì bà ta sẽ tin lời của ngươi à. «

Diêu Mạc Uyển mím môi anh đào, ánh mắt vô tội nhìn Cao ma ma.

» Ngươi thật độc ác! Ta muốn giết ngươi! «

Cao ma ma vốn đang hấp hối, bây giờ lại bị chọc tức nên máu tươi trong miệng trào ra mạnh mẽ.

» Ta độc ác? Cao ma đúng là người nhanh quên. Là ai hạ độc vào chén thuốc của mẫu thân ta để bà ấy chết không nhắm mắt! Là ai bán ta vào viện Di Hương để ta nhận hết nhục nhã! Là ai đánh vào chỗ hiểm của Đinh Nguyệt làm con bé suýt chết! Từng sự việc một, ngươi sợ là dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng không chuộc hết những tội lỗi này! «

Đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo, Diêu Mạc Uyển phất tay áo, hờ hững đứng dậy.

» Ngươi… ngươi là ai? «

Hai mắt Cao ma ma trợn ngược, không thể tin nhìn Diêu Mạc Uyển.

» Ma ma không nhận ra? Ta là Diêu Mạc Uyển! «

Diêu Mạc Uyển nở nụ cười tươi, đôi mắt dễ thương lóe ra tia sáng.

» Không có khả năng! Ngươi không phải! Ngươi không phải là con ngốc… Ngươi rốt cuộc là ai? «

Ngay lúc Cao ma ma chuẩn bị gào thét, Diêu Mạc Uyển lấy một bao phấn “lạc nhạn cát” trong tay áo ra vung lên miệng vết thương của Cao ma ma.

» Ta là ai. Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi… «

Diêu Mạc Uyển lạnh lùng nhìn Cao ma ma đang ra sức giãy dụa với vẻ mặt cao thâm, khó đoán được cảm xúc.

» Tất cả mọi chuyện đều do Đại phu nhân sai ta làm… Ta đáng chết… nhưng Đại phu nhân… càng đáng chết hơn… «

Cao ma ma liều mạng nói ra những lời mình không cam tâm.

» Cho nên, ta sẽ để cho bà ta sống… không… bằng… chết… «

Giọng nói âm lãnh như ác quỷ yêu nghiệt vang vọng trong kho chất củi. 

Lúc Diêu Mạc Uyển rời khỏi, Cao ma ma đã tắt thở.

» Đốt kho chất củi. «

Diêu Mạc Uyển nhìn Lưu Tỉnh đang đứng bên ngoài, lạnh nhạt ra lệnh.

» Tiểu thư, Cao ma ma đã chết. «

Lưu Tỉnh khó hiểu hỏi.

» Ta muốn xương bà ta thành tro, làm sao? «

Diêu Mạc Uyển dừng chân, đôi mắt trong veo như nước dần phát hàn băng.

» Lưu Tỉnh đi làm ngay. «

Lưu Tỉnh gật đầu mạnh, xoay người rời đi.

Ban đêm lạnh như băng. Trên đường trở về viện Ngưng Hoa Các, Đinh Nguyệt nhiều lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

» Đinh Nguyệt, em phải nhớ kỹ. Lúc đối mặt với ác quỷ thì em phải ác hơn ác quỷ mới có thể sống sót được. Diệt cỏ tận gốc, có hiểu không? «

Diêu Mạc Uyển dừng bước, chuyển mắt sang nhìn Đinh Nguyệt.

» Nô tỳ… đã hiểu. «

Đinh Nguyệt ngây thơ gật đầu.

» Đinh Nguyệt, nếu em không đồng ý với cách làm của ta thì ta sẽ đưa một túi bạc em rồi cho người dẫn em rời đi. «

Đối với người không trải qua cảnh chết thảm, không có khả năng chịu đau đớn bằng mình, Diêu Mạc Uyển không trách Đinh Nguyệt nhưng nàng không dám mạo hiểm giữ lại người luôn nghi ngờ cách làm của mình. 

» Trong mắt Đinh Nguyệt, tiểu thư làm gì cũng đúng! Sau này, tiểu thư ra lệnh. Dù Đinh Nguyệt lấy tính mạng ra để đánh cược cũng không cảm thấy tiếc nuối. «

Mỗi câu, mỗi chữ của Đinh Nguyệt đều có lực.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan