BLACK ROSE NOVEL

06/12/2023 09:38 154 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 15: Tay bị túm chặt

Báo cáo

Diêu Mạc Uyển giật mình tại chỗ, run rẩy khóe môi, đúng là người có tính cách như tên, còn bạo hơn sấm.

» Ngươi lại đây. «

Giọng nói du dương như mưa đánh vào men sứ, Diêu Mạc Uyển chuẩn bị rời đi lại bị giọng nói đó gọi lại, ngoái đầu thấy Dạ Quân Thanh đang ngước mắt nhìn mình. Đôi mắt đẹp như ngọc, khí chất tao nhã, nam nhân như thần tiên này đã bị nàng phụ lòng. Diêu Mạc Uyển vừa bước vào đình đã cảm giác được một ánh mắt không hề có ý tốt bắn về phía mình, nàng mỉm cười cúi người hành lễ.

» Không biết Vương gia có chuyện gì cần Tĩnh Tâm làm? «

Diêu Mạc Uyển khiêm tốn nhưng không hèn mọn, lạnh nhạt hỏi. 

» Mài mực. «

Dạ Quân Thanh cầm bút lông chấm vào nghiên (*), tỉ mỉ vẽ từng họa tiết trong tranh, không ngẩng đầu nhìn nàng. Diêu Mạc Uyển gật đầu, đứng cạnh bàn dài bằng đá, dùng một tay vén tay áo lên, tay còn lại cầm thỏi mực bắt đầu cẩn thận mài mực trên nghiên theo hướng vòng tròn. 

Lúc này, Diêu Mạc Uyển mới lén nhìn bức vẽ, là tranh thủy mặc vẽ về nàng của kiếp trước. Trong bức vẽ, nàng rất xinh đẹp, hoạt bát với đôi mắt đẹp đầy mơ mộng, mặc áo màu xanh biếc hợp với váy dài. Nàng nhớ rõ, đây là y phục mình đã mặc khi được hắn cứu vào đêm hôm ấy, trái tim như bị cây châm trong bông đâm trúng, không hiểu sao lại thấy đau đớn nhưng hắn vẫn cố chấp dù trôi qua nhiều năm.

» Vương gia! Ngài còn vẽ nàng làm gì! Nếu không phải do nàng thì sao ngài lại suy sụp đến tình trạng này! «

Bôn Lôi hung dữ trừng bức vẽ, oán giận nói. Cùng lúc đó, Dạ Quân Thanh ném ánh mắt sắc bén như ưng đến làm y tức nghẹn họng.

» Vương gia, thứ cho thuộc hạ nói câu không nên nói. Hoàng Hậu đã chết, ngài vẫn cố chấp giữ hình ảnh này! Hoàng Thượng lộ rõ ý đồ muốn hủy hoại danh dự của ngài, trừ bỏ ngài cho sảng khoái! Chỉ cần ngài nói một câu thì thay đổi triều đại không phải là không có khả năng. «

Tuy Bôn Lôi có tính cách hơi nóng nảy nhưng tâm tư lại tinh tế, không thì sao y được Dạ Quân Thanh coi trọng. 

» Cả đời nàng vì gã… Bổn vương không muốn khiến nàng thất vọng… «

Giọng nói dịu dàng vang lên, như hồi chuông đập vào tâm Diêu Mạc Uyển.

» Hoàng Hậu khó sinh mà chết. Sao có thể ký vào tờ nhân chứng? «

Bôn Lôi nghi ngờ hỏi.

» Đó là chữ viết của nàng. Nếu nàng không muốn thì không ai có thể ép nàng. «

Dạ Quân Thanh cầm bút lông sói vẽ vài nét tinh tế, Diêu Mạc Uyển vừa thấy đã hiểu hắn không hề oán giận nàng nhưng Dạ Quân Thanh càng làm vậy thì nàng càng cảm thấy đau lòng.

» Cho dù Vương gia không muốn phụ lòng Hoàng Hậu thì ngài đâu cần phải chịu đựng thói kinh người của Hoàng Thượng! Vương gia hiểu rõ việc này hơn thuộc hạ, lần thua trận này là kế hoạch của Hoàng Thượng! «

Bôn Lôi tức giận nói.

» Nếu bổn vương không thua trận, ta không có lý do sống mơ màng. Bổn vương phải sống mơ màng thì gã mới đồng ý không lấy chứng cứ đó ra chiếu cáo thiên hạ. Gã phải dùng nghi thức cao quý của Hoàng Hậu làm lễ mai táng Mạc Tâm. «

Dạ Quân Thanh đặt bút xuống, thổi nhẹ vào bức vẽ rồi cuộn tròn. Trong mắt hắn khó giấu được vẻ lưu luyến và tưởng niệm.

» Vương gia! Ngài dùng cả đời này trả giá cho nữ nhân đó! Nhưng nàng chỉ biết quan tâm đến tên hôn quân kia, chết còn muốn dùng chứng cứ đó kiềm chế ngài. Nàng nợ ngài quá nhiều! «

Bôn Lôi tức giận gào, duỗi hai tay muốn lấy bức họa cuộn tròn nhưng lại bị Dạ Quân Thanh dùng một chưởng đánh bật ra xa mấy mét, đâm thẳng vào cột trụ bằng đá cẩm thạch màu trắng.

» Vương gia! «

Bôn Lôi bi thương gầm nhẹ.

» Ngươi đi đi. Bổn vương có thân phận đặc thù. Nếu ngươi tới đây nhiều, với tính cách của Dạ Hồng Dịch thì gã sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. «

Dạ Quân Thanh giấu sự đau lòng, hờ hững nói.

» Vương gia cam tâm tình nguyện bị hôn quân kia chà đạp, Bôn Lôi lại không thể chịu nhục! Tuy làm nông cày cuốc vất vả nhưng còn tốt hơn việc bán mạng cho tên hôn quân kia! Vương gia bảo trọng, Bôn Lôi cao từ! «

Nam nhân không dễ rơi nước mắt nhưng lúc này, Bôn Lôi đã rơi nước mắt.

Diêu Mạc Uyển đứng sau bàn đá rủ mắt, cảm giác mờ mịt, trái tim đau đớn như có thủy triều quay cuồng. Cuối cùng, nàng đã tạo bao nhiêu gánh nặng cho Dạ Quân Thanh? Lúc Diêu Mạc Uyển đang bi thương, tay nàng bị Bôn Lôi túm lấy.

» Ngươi bắt nàng ta làm gì? «

Dạ Quân Thanh nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

» Lời nói vừa rồi đã bị nàng ta nghe hết, không thể giữ lại nữ nhân này! «

Bôn Lôi dùng tay áo lau nước mắt, cẩn thận đáp. Diêu Mạc Uyển cực kỳ cạn lời, có cảm giác như nằm không cũng trúng đạn.

» Buông nàng ra. Bổn vương tin tưởng nàng sẽ không nói ra. «

Không chờ Diêu Mạc Uyển phản ứng kịp, tay kia đã bị Dạ Quân Thanh nắm.

» Vương gia! Ngài phải nghe lời thuộc hạ! «

Bôn Lôi xoắn xuýt nhìn Dạ Quân Thanh, giống như cầu xin.

» Bổn vương nói nàng không làm việc đó thì nhất định sẽ không. Ngươi đi đi. «

Dạ Quân Thanh kiên trì làm Diêu Mạc Uyển âm thầm thở phào. Bôn Lôi không nói nữa, con mắt như chuông đồng trừng Diêu Mạc Uyển.

Lúc này, Diêu Mạc Uyển lạnh nhạt nhìn Bôn Lôi vì nàng biết mình nói nhiều sẽ sai nhiều, nói ít mới sai ít, không nói mới không sai. Sau vài giây giằng co, Bôn Lôi bỏ tay Diêu Mạc Uyển ra, giận dữ rời đi.

Nàng nhìn bóng lưng của Bôn Lôi, Diêu Mạc Uyển cong khóe môi. Bôn Lôi đi là vì có Dạ Quân Thanh ở đây, nếu như Dạ Quân Thanh không ở…

Diêu Mạc Uyển vui mừng vì bên cạnh Dạ Quân Thanh có người trung thành và tận tâm. Nàng nợ Dạ Quân Thanh quá nhiều, nàng sẽ trả cho Dạ Quân Thanh một triều đại Sở với sông núi tráng lệ trong tương lai gần.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan