BLACK ROSE NOVEL

20/01/2024 19:21 154 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 17: Lần cuối cùng rơi lệ

Báo cáo

» Làm sao vậy? «

Diêu Mạc Uyển bước qua cửa phủ, đập vào mắt là ba dải lụa trắng kết hoa treo trên tấm biển ‘phủ Diêu tướng’ thật là chói mắt.

» Nô tỳ hỏi Diêu quản gia, triều đình báo tin lễ tang của Đại tiểu thư là vào hai ngày sau. Phủ Tể tướng là nhà mẹ đẻ của Đại tiểu thư nên đương nhiên là phải chuẩn bị linh đường. Diêu quản gia đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, nghe nói Hoàng Thượng và Nhị tiểu thư cũng tới đây! «

Đinh Nguyệt nói những thông tin thu thập được.

Khi Diêu Mạc Uyển nghe được hai chữ ‘Hoàng Thượng’, tâm chấn động, cơ thể như rơi vào hầm băng, siết chặt ống tay áo. Dù móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng vẫn không thấy đau, đôi mắt lạnh lùng bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực. Nàng muốn đốt cháy Dạ Hồng Dịch và Diêu Tố Loan thành hồn phi phách tán nhưng nàng phải về cung, đây là thời cơ tốt nhất.

» Tiểu thư làm sao vậy? «

Đinh Nguyệt cảm giác được Diêu Mạc Uyển bất thường, nàng ấy lắc nhẹ cánh tay chủ tử. Lúc này, Diêu Mạc Uyển mới thở sâu một hơi.

» Ta cảm động thôi. Hoàng Thượng có tình cảm sâu đậm với Đại tỷ. «

Diêu Mạc Uyển lơ đãng giơ tay lau nước mắt trong suốt dính trên khóe mắt, nở nụ cười khinh bỉ. Đây là lần cuối cùng nàng rơi nước mắt. Một lần cuối cùng!

» Tiểu thư, chúng ta vào thôi. «

Đinh Nguyệt chỉ nghĩ Diêu Mạc Uyển xúc động vì tưởng niệm tỷ tỷ. Lúc hai người đến hậu viện, nghe thấy âm thanh truyền từ sau núi giả.

» Nghe đây, mang số bạc này đến phủ Tam phu nhân ở thành Đông, phải cẩn thận. Đừng để người khác đuổi kịp, nhất định không cho Đại phu nhân biết. Đặc biệt là tiểu thiếu gia trong phủ Tam phu nhân, lão gia rất quý ngài ấy. Nếu Đại phu nhân làm ngài ấy bị thương, không biết lão gia sẽ đau lòng đến mức nào! «

» Quản gia yên tâm. Trần Cường hiểu rõ trong lòng! «

» Đúng rồi. Chuyện của Nhị phu nhân đã làm xong chưa? «

» Dạ, tiểu nhân phái người thăm dò. Sau đó, tiểu nhân mới mai táng phu nhân ở vùng ngoại ô phía Tây, nơi có phong thủy tốt. «

» Đi thôi! «

Diêu Mạc Uyển nghe tiếng bước chân lại gần thì tiến thêm hai bước, nàng bước qua cây cầu hình vòm cung tinh xảo rồi ngoái đầu nhìn lại, Diêu Đồ đã đi trên hành lang. 

» Đinh Nguyệt, Diêu quản gia có hỏi em về chuyện của ta không? «

Diêu Mạc Uyển híp mắt, có thâm ý nhìn bóng lưng của Diêu Đồ.

» Không có. «

Đinh Nguyệt lắc đầu nói.

» Cuối cùng, trên đời này vẫn có người tốt… «

Diêu Mạc Uyển lẩm bẩm, một dòng nước ấm dâng lên, không lời nói nào đủ để thể hiện sự cảm kích của nàng với ơn giúp đỡ lớn này. Diêu Đồ, ông nhất định sẽ nhận được sự báo đáp.  

» Tiểu thư nói gì? «

Đinh Nguyệt chỉ thấy nàng nhấp môi chứ không nghe rõ nàng nói gì.

» Nguyệt nhi, đi ra từ cửa sau. Nhớ theo sát Trần Cường, phải tìm cho ra phủ của Tam phu nhân. «

Diêu Mạc Uyển nghiêm túc dặn dò, Đinh Nguyệt nghe xong đã hiểu rõ ý Diêu Mạc Uyển, nhận mệnh lệnh rời đi.

Trở về viện Ngưng Hoa Các, Diêu Mạc Uyển lẳng lặng ngồi cạnh bàn, ánh mắt u ám. Lễ mai táng cho Hoàng Hậu là cơ hội tốt nhất để nàng trở về cung, lấy sự hiểu biết của nàng với Dạ Hồng Dịch thì nàng dễ dàng khiến gã chú ý đến mình nhưng cái khó ở đây là làm sao để Diêu Tố Loan rời đi…

Mây đen dày đặc, nặng nề như muốn rớt xuống, áp lực làm người ta không thở nổi. Cơn gió lạnh lẽo giật mạnh, mang hơi ẩm đập vào mặt, cảm giác xương cốt còn lạnh lẽo hơn gió lạnh.  

Hoàng Hậu băng hà, bầu không khí ảm đạm bao phủ cả triều đình, Lễ Bộ và Bộ Nội vụ định ngày tổ chức tang lễ cho Hoàng Hậu. Hoàng Thượng nâng bút phê chuẩn, triều thần được nghỉ hai ngày. Quan viên lớn nhỏ đều mặc áo tang, ba quỳ chín lạy trước Cung Trường Nhạc. Sau đó mới cho người khiêng quan tài đựng tro cốt Hoàng Hậu đến phủ Diêu tướng từ Cung Trường Nhạc. Cuối cùng, chọn một ngày lành tháng tốt để đưa vào lăng mộ hoàng gia.

Lúc này, quan tài của Diêu Mạc Tâm được nâng đến đường lớn, hai bên đường đều treo đầy lụa trắng. Nhạc buồn vang tận trời xanh, người qua đường mặc y phục màu trắng quỳ xuống. Ba mươi người nâng quan tài đi ở giữa, trước là kèn xô na ra sức thổi, sau là ni cô và đạo sĩ tay cầm pháp khí tụng kinh cầu phúc, xe chạy không ngừng. Dài đến mười mấy dặm, cả một buổi trưa mênh mông cuồn cuộn chạy thẳng đến trước phủ Diêu tướng. 

Trước linh đường, Dạ Hồng Dịch khoanh tay đứng đó. Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào quan tài hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.

» Mẫu thân, Tố Loan rời đi trước bồi Hoàng Thượng. Người chịu khó nhẫn nhịn thêm vài canh giờ. Sau khi các đại thần làm lễ bái lạy xong, người phái nha hoàn đến túc trực bên linh cữu là được. «

Bên trái linh đường, Diêu Tố Loan thấy Dạ Hồng Dịch đã rời đi, ả liền ném khăn đội đầu xuống rồi nhỏ giọng dặn dò. 

» Yên tâm, nương biết rõ phải làm gì. Lúc con tiện nhân đó còn sống, nương còn nhịn được thì chút này đã là gì. «

Đậu Hương Lan gật đầu đáp lời.

Diêu Tố Loan rời khỏi linh đường, bước ra ngoài sảnh nhưng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Hồng Dịch nên ả vội chạy ra hậu viện để tìm. So với sự ồn ào náo nhiệt ngoài sảnh thì hậu viện có vẻ cực kỳ vắng vẻ. 

Dạ Hồng Dịch ngồi một mình ở cây cầu hình vòm, đôi mắt tĩnh mịch hờ hững nhìn hồ Bích Thủy đầy màu sắc và hoa văn trên người cá chép, khóe môi nhếch thành độ cong không rõ. Đây là nơi lần gặp đầu của gã và Diêu Mạc Tâm, lúc ấy vì nhìn thấy Diêu Mạc Tâm suýt chút nữa ngã xuống vì cho cá ăn ở chỗ này nên gã mới ra tay cứu nàng.

Mạc Tâm, trẫm từng hy vọng nàng có thể ngốc. Dù là giả ngốc cũng tốt, nàng có biết sự thông minh của nàng khiến trẫm không che giấu được vẻ tự ti, cảm giác hèn mọn! Trẫm rất mệt, trẫm không thích cảm giác này! Diêu Mạc Tâm, nàng là người đạp trí tuệ của trẫm xuống lòng bàn chân nên nàng đáng chết!

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan