BLACK ROSE NOVEL

03/02/2024 23:35 136 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 18: Nhanh nhẹn lên, lén xử lý chúng

Báo cáo

» Hoàng Thượng, thì ra ngài ở chỗ này, làm thần thiếp lo lắng đi tìm ngài. «

Diêu Tố Loan xuất hiện đánh gãy dòng suy nghĩ của Dạ Hồng Dịch.

» Trẫm thật sự không muốn gặp lại tiện phụ kia một khắc nữa, dù là tro cốt. «

Dạ Hồng Dịch thu sự u ám dưới đáy mắt, chuyển tầm mắt sang Diêu Tố Loan.

» Thần thiếp biết Hoàng Thượng không thích tỷ ấy, thần thiếp cũng cảm thấy hổ thẹn khi có một tỷ tỷ như vậy. Hoàng Thượng nhân từ, còn làm lễ tang lớn cho tỷ ấy. Tỷ ấy đúng là tu mấy đời mới nhận được đó. «

Diêu Tố Loan xoay người giấu ánh mắt thâm độc, hậm hực nói.

» Hoàng Thượng, hôm nay trời sẽ mưa, thiếp về phòng với ngài? Nếu ngài không thích ở đây thì thiếp hồi cung với ngài cũng được. «

Diêu Tố Loan thấy Dạ Hồng Dịch không nói thì nhếch đôi môi anh đào, ả dùng hai tay ôm cánh tay Dạ Hồng Dịch rồi giận dỗi đề nghị.

» Đừng làm hỏng quy tắc của tổ tiên, nghỉ một đêm ở phủ Tể tướng. Lăn lộn cả ngày rồi, trẫm cũng mệt nên nghỉ ngơi ở phòng nàng. «

Dạ Hồng Dịch bình thản nói. Diêu Tố Loan vui vẻ kéo gã đi về hướng viện Mai Hợp Các. Diêu Mạc Uyển nghe tiếng bước chân xa dần mới từng bước nặng nề ra khỏi núi giả, nàng nhìn bóng lưng mơ hồ của Diêu Tố Loan và Dạ Hồng Dịch. Diêu Mạc Uyển cảm giác như ngực bị cái dùi đục thành nhiều mảnh, đau đến chết lặng, chỉ còn lại nỗi hận.

» Tiểu thư, các đại thần đã ra ngoài đại sảnh. Đại phu nhân quay về viện Trúc Ý Hiên, lão gia nghỉ ngơi trong đình hóng mát ở đằng trước. Lưu Tỉnh đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. «

Đinh Nguyệt thấy Diêu Mạc Uyển bước ra từ phía sau núi giả, vội vàng bước tới rồi nhỏ giọng bẩm báo.

» Nói với Lưu Tỉnh, mọi thứ tiến hành theo kế hoạch. «

Giọng nói hờ hững ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên ánh sáng lạnh, nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khóe môi Diêu Mạc Uyển.

Trong viện Trúc Ý Hiên, Đậu Hương Lan tê liệt cả người ngồi trên ghế, cố gắng nhận ly trà từ tay Bình Chi.

» Lúc còn sống thì làm chướng mắt ta, sau khi chết cũng không để ta yên tĩnh. Ta còn phải canh giữ thể xác của ả cả một ngày vô ích, không được uống một miếng nước. Thật là xui xẻo. Ngươi gõ ở đây, chân mỏi nhừ không nhấc lên được! «

Đậu Hương Lan uống một ngụm trà lớn, oán giận.

» Đại phu nhân bớt giận, dù sao đây cũng là lần cuối cùng. Sau này, Mạc Ly hoặc Diêu Mạc Tâm đều không còn xuất hiện trước mặt phu nhân. «

Bình Chi ngồi xổm đấm chân cho Đậu Hương Lan, ân cần trấn an.

» Ừ. Ta nghĩ vậy mới cảm thấy thoải mái nhưng ả Diêu Mạc Uyển còn sống, việc đó làm ta không nuốt trôi cơn tức này. «

Đậu Hương Lan ngửa người ra sau, đôi mắt phượng hung dữ nheo lại.

» Đại phu nhân tính khi nào xử lý con ngốc kia? «

Ngọc Hiên ngẩng đầu hỏi.

» Hôm đó, ngươi cũng nghe lão gia nói ở đại sảnh, chậm vài ngày rồi sẽ nói sau. Đúng rồi, mấy tên khốn nạn kia có giao Ngọc Tâm ra không? «

Đậu Hương Lan mới nhớ tới tri kỷ nhỏ, liền ngồi dậy nghiêm túc hỏi.

» Bẩm Đại phu nhân, gia đinh của chúng ta đã bắt được chúng, còn nhốt lại giày vò nhưng chúng vẫn không khai ra nơi Lâu công tử rơi xuống. Nô tỳ đoán bọn họ thật sự không biết. «

Bình Chi suy đoán.

» Không biết không cần giữ lại, bảo thuộc hạ nhanh tay lén lút xử lý chúng. Sao không tìm được người đang sống sờ sờ! Tiếp tục phái người đi tìm! Kiếp này, khó khăn lắm ta mới tìm được một người để tâm sự nên nếu hắn xảy ra chuyện thì ta cảm thấy tiếc nuối. «

Đậu Hương Lan nhăn mày, lo lắng nói. 

Đúng lúc này, một gia đinh ôm một chiếc hộp trong tay chạy vào.

» Bẩm Đại phu nhân, có một người đưa chiếc hộp này cho tiểu nhân nói giao cho phu nhân.”

Gia đinh vừa nói vừa cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn. Bình Chi thấy chủ tử mất kiên nhẫn liền phất tay bảo gia đinh lui ra.

» Là cái gì? Ngươi mở ra xem. «

Đậu Hương Lan bình thản bưng chén trà lên nhấp một ngụm, Bình Chi không quan tâm, chỉ nói là có người đi cửa sau nhờ người của phủ Tể tướng đưa lễ vật cho Đại phu nhân. Sau đó, nàng ta tiến lên mở hộp.

» A… «

Bình Chi vừa mở hộp ra liền trợn mắt, gương mặt trắng bệch, lùi về sau rồi ngã xuống đất với cơ thể liên tục run rẩy. 

» Xảy ra chuyện gì? «

Đậu Hương Lan nghi hoặc nhìn Bình Chi, sau đó mới đứng dậy đến trước cái hộp. Khi bà ta thấy đầu người đầy máu trong hộp, chén trà trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng “ba”, bị dọa cho ngây người đứng yên tại chỗ.   

» Phu nhân… Phu nhân, đó hình như là… là đầu của Lâu công tử… «

» Ngọc Tâm! Là ai? Là ai đã giết ngươi? Ta muốn báo thù cho ngươi! A! « 

Đậu Hương Lan tỉnh lại, nhào tới trước hộp rồi dùng hai tay ôm đầu Lâu Ngọc Tâm, nước mắt tuôn như suối, gào khóc nức nở. Bình Chi nhìn dáng vẻ hiện tại của Đậu Hương Lan, âm thầm may mắn hôm nay là ngày tế linh cửu Diêu Mạc Tâm. Nếu không tự nhiên khóc lớn, tất nhiên sẽ thu hút chú ý của người khác.   

» Đại phu nhân nén bi thương. Người chết không thể sống lại nhưng nếu bị người khác phát hiện sẽ không tốt. «

Dù không muốn nhưng Bình Chi vẫn cẩn thận an ủi, lúc Bình Chi từ từ bước tới đỡ Đậu Hương Lan dậy, bỗng thấy một tờ giấy dính chữ Diêu trong hộp.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan