BLACK ROSE NOVEL

25/08/2023 16:37 159 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 9: Thiết kế màn kịch trong Vân Đức Lâu

Báo cáo

» Cầm thứ này rời khỏi kinh thành. Ngươi phải biết là nếu bị tướng gia phát hiện được, ngươi sẽ có kết cục gì. «

Đinh Nguyệt hảo tâm nhắc nhở.

» Biết rõ, biết rõ. Tiểu nhân đi liền! Không trì hoãn một phút đồng hồ! «

Nam tử cầm ngân phiếu trong tay, vui vẻ đi ra hẻm nhỏ. 

Nam tử vừa rời đi, Đinh Nguyệt và Lưu Tỉnh đã vội trở về quán trọ.

» Đinh Nguyệt, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ. Tam tiểu thư đã thông minh? «

Lưu Tỉnh liếc đám người xung quanh, nhỏ giọng nói chuyện. Đáy mắt lộ ra vẻ phấn kích.

» Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tam tiểu thư sắp xếp màn kịch này, ta còn không tin. Lần này, Đại phu nhân gặp xui xẻo rồi. Thật sự là khiến người ta cảm thấy sảng khoái! «

Đinh Nguyệt và Lưu Tỉnh vừa nói vừa đi thẳng đến con đường nhỏ về Vân Đức Lâu. Vân Đức Lâu nằm trên con đường phồn hoa nhất thành Đông, không mở cửa vào ban ngày mà bắt đầu làm việc vào buổi tối. Diêu Đồ tới Vân Đức Lâu đã cảm thấy có chuyện kỳ lạ nhưng lão gia đã tới rồi. Hơn nữa, ông chịu không ít cực khổ dưới cách hành xử độc ác của Đậu Hương Lan nên lúc này, tất nhiên là ông không muốn xen vào chuyện của người khác.

» Lão gia, đã tới Vân Đức Lâu. «

Cỗ kiệu được thả xuống, Diêu Đồ tiến lại gần rồi nhấc màn kiệu lên. Diêu Chấn Đình ngẩng đầu nhìn kiến trúc hai tầng ở bên trái, nhíu mày và thấy hơi do dự nhưng vẫn xuống kiệu.

» Không phải nói xảy ra chuyện bạo dân hả? «

Diêu Chấn Đình bước qua cáng kiệu, đến trước cửa Vân Đức Lâu nghi hoặc hỏi. Diêu Đồ đứng bên cạnh vừa đầy cổng lớn của Vân Đức Lâu thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt, ông ấy mới phát hiện cổng lớn lại không khóa. 

Diêu Chấn Đình không suy nghĩ nhiều mà đi vào, Diêu Đồ chuẩn bị kêu hộ vệ đuổi kịp thì đã bị Diêu Chấn Đình ngăn lại.

» Bọn họ lưu ở bên ngoài, còn ngươi tiến vào trong với lão phu! «

Diêu Chấn Đình vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Đậu Hương Lan, ông ta thích thú ngăn hộ vệ ở bên ngoài và chỉ gọi Diêu Đồ tiến vào.

Bước vào Vân Đức Lâu, kiến trúc bên trong vô cùng rộng rãi, đập vào mắt ông ta là một vài bàn ghế gỗ bên ngoài, sâu bên trong có một sân khấu kịch được trang hoàng lộng lẫy. 

» Ngọc Tâm… Chàng có nhớ thiếp không? «

Diêu Đồ vừa tiến vào đã nghe được giọng nũng nịu của Đậu Hương Lan từ tầng hai truyền xuống.

» Lão gia… «

Diêu Đồ xin chỉ thị, nhìn Diêu Chấn Đình.

» Ngươi ở chỗ này, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào. «

Diêu Chấn Đình trầm giọng nói. Mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng có thể thấy sóng biển dữ dội trong mắt ông ta, ông yên lặng canh giữ cửa ra vào. 

Lúc này, Diêu Chấn Đình dẫm từng bước mạnh mẽ lên cầu thang. Ông ta càng tới gần thì âm thanh lẳng lơ kia càng rõ rệt.

» Tự nhiên là muốn. Dù nằm mơ, ta cũng nhớ mãi Hương Lan nhưng đáng tiếc ta chỉ là một con hát, không xứng với thân phận của nàng. Bằng không Ngọc Tâm chắc chắn sẽ mang nàng trốn đi thật xa, không bao giờ… phải lén lút… «

Uống vài ba chén rượu, Ngọc Tâm thầm cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Một tay kéo Đậu Hương Lan vào lòng, tay còn lại không ngừng xoa bóp bộ ngực đầy đặn trước mặt, nói những lời ngọt ngào trái với lương tâm. 

» Tiểu yêu tinh nhà chàng, luôn nói nói ta thích nghe. Ngọc Tâm, hôn ta… «

Lâu Ngọc Tâm là nam nhưng có vẻ ngoài nữ tính, môi hồng da trắng, có thể coi là một mỹ nam tử. Cùng lúc đó, Lâu Ngọc Tâm thẳng tay kéo y phục bên ngoài của Đậu Hương Lan xuống, cúi đầu hôn mạnh lên môi Đậu Hương Lan. 

Bởi vì chịu tác dụng của xuân dược, hai người không làm khúc dạo đầu mà trực tiếp chuyển sang chủ đề chính.

» A… Ngọc Tâm, nhanh lên… «

Đậu Hương Lan bị Lâu Ngọc Tâm làm mê muội, búi tóc rơi xuống xõa tung ra. Hai tay bà ta vuốt ve cơ thể gợi cảm của người kia, thật là yêu thích.

Xuân dược đã ngấm vào cơ thể khiến Đậu Hương Lan phát ra những tiếng rên rỉ mê người, nó làm Lâu Ngọc Tâm được tiêm thêm máu gà, nâng đùi ngọc của Đậu Hương Lan cao lên, liên tục chạy nước rút.

Xuyên thấu qua khe hở của cửa phòng, Diêu Chấn Đình thu hết cảnh xuân vào mắt, ánh mắt âm trầm lộ vẻ khát máu, trán nổi gân xanh. Ông ta nắm chặt hai tay bị chiếc nhẫn ban chỉ làm đau, lúc này Diêu Chấn Đình mới bình tĩnh lại. Ông ta rất muốn xông vào lấy mạng đôi cẩu nam nữ này nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nhịn.

Diêu Chấn Đình nhếch môi mỏng, cơ thể run lên vì phẫn nộ. Tiếng ‘răng rắc’ vang lên, nhẫn ban chỉ rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhưng âm thanh này không ảnh hưởng đến hai người đang làm việc hăng say trong phòng. Diêu Chấn Đình lùi từng bước về phía sau rồi xoay người xuống lầu, bước chân vô cùng nặng nề.

» Lão gia… «

Diêu Đồ thấy sắc mặt Diêu Chấn Đình trắng bệch, lo lắng tiến tới.

» Chuyện hôm nay không được tiết lộ một chữ ra ngoài. Chúng ta đi. «

Diêu Chấn Đình dùng giọng nói lạnh thấu xương dặn dò. 

Trước khi ra khỏi Vân Đức Lâu, Diêu Đồ liếc sang gian phòng trên lầu hai. Ông cau mày lại, vội vàng đi ra ngoài. Đinh Nguyệt nhìn thấy Diêu Chấn Đình lên kiệu, nhẹ nhàng rời khỏi Vân Đức Lâu thì cảm thấy nóng nảy.

» Sao lão gia lại rời đi rồi? Chẳng lẽ Đại phu nhân không có ở bên trong? «

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan