Người ấy nói với ta, muốn cùng với ta thức dậy lúc sáng mai, cùng uống trà, cùng ngắm tuyết, cùng đọc thoại bản, cùng chơi đá cầu, cùng ngắm trăng, cùng uống rượu. Tất cả những lời ấy chưa một lần lừa dối.
Lão hoàng đế có mười hai nhi tử, chỉ có người ấy chọn ta mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Nhưng ta vốn dĩ lại là người một dạ lo toan. Sống dưới chân thiên tử nếu không mưu tính làm sao giữ được mạng mình. Mà vốn dĩ ta đâu chỉ sống cho mình ta?
Còn Thiên Lam, còn Vũ Tước, còn cha già, còn gia tộc, quân dân.
Nếu có kiếp sau, ta ước mình chẳng còn trên vai gánh nặng, nguyện trở thành một nông phu bé nhỏ, ngày ngày cùng hắn ta ngốc nghếch trồng hoa đêm về uống rượu.
Kiếp này, có lẽ phải phụ bạc với nhau.